Cung khuynh
Phan_56
“Mẫu thân!” Dung Vũ Ca thấp giọng gọi mẫu thân, ngăn nàng tiếp tục xát muối lên vết thương của mình, nàng không muốn đau thêm nữa, năm đó nàng vì Vệ Minh Khê có chết cũng không sợ hãi, thì còn có cái gì nàng không thể chấp nhận đâu? Cho nên vô luận bị mẫu thân châm chọc khiêu khích thế nào, nàng cũng không hối hận với lựa chọn trước kia của mình. Chẳng qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm này nàng không thể nào quên được, cho nên mới lựa chọn rời xa căn nguyên làm cho nàng tổn thương, hoàn toàn đoạn tuyệt tình yêu.
“Hừ! Thôi cứ xem như ta sinh phải một nghiệt chướng chấp mê bất ngộ vậy, chuyện đã qua không đề cập đến cũng được, nhưng nếu ngươi đã không phải là một nữ nhi tốt thì ta hy vọng ngươi có thể làm một mẫu thân tốt.” Cao Mộ Ca là tôn nữ nàng đã thừa nhận, nên dù cho nữ nhi này không tiếp nhận, thì tôn nữ cũng không thể không nhận, ít nhất nàng sẽ không giống mẫu thân nàng làm cho mình thương tâm.
“Cho tới giờ con cũng không hy vọng có hài tử đó xuất hiện trên cõi đời này, từ khi nàng sinh ra cho tới bây giờ ngoài thống khổ thì chưa từng mang đến cho con niềm vui sướng nào, thử hỏi làm sao con có thể làm một mẫu thân tốt đây?” Dung Vũ Ca cười khổ hỏi mẫu thân.
“Nếu ngươi không chấp nhận nàng, vậy cũng không cần nhận ta nữa.” Vũ Dương không muốn quản chuyện phát sinh giữa nữ nhi và Vệ Minh Khê nữa, nhưng hài tử này vô tội, trên người Mộ Ca dù sao cũng chảy huyết mạch Cao gia và Dung gia, mình đã thừa nhận thì không chấp nhận Dung Vũ Ca phủ nhận, làm đứa bé này tổn thương.
“Mẫu thân…” Dung Vũ Ca nhìn mẫu thân đi xa, không nghĩ tới điều kiện tiên quyết để mẫu thân tha thứ cho mình lại là huyết mạch kia, cũng đúng, nếu không phải vì mối quan hệ máu mủ kia, xét tính cách mẫu thân thì có lẽ đến chết cũng không tha thứ cho mình. Xem ra Vệ Minh Khê muốn hài tử này xuất hiện, chắc chắn đã liệu đến tính tình quyết liệt của mẫu thân, nhưng cho dù là vậy, Dung Vũ Ca vẫn không thể tha thứ cho Vệ Minh Khê, dù bất kỳ lý do gì cũng không đủ để nàng tha thứ cho Vệ Minh Khê.
***
“Nàng là mẫu hậu của ta sao? Nếu đúng vậy thì tại sao nàng không nhận ta? Ta không ngoan sao?” Cao Mộ Ca hỏi Vũ Dương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén Dung Vũ Ca đang ở cách đó không xa, trong lòng đối với mẫu thân chưa từng gặp qua có chút thấp thỏm và khẩn trương, tuy rằng giữa Dung Vũ Ca và Cao Mộ Ca mà nói thì chỉ có chút quen thuộc hơn so với người xa lạ mà thôi.
“Không phải Mộ Ca không ngoan, là mẫu hậu ngươi không tốt. Thế giới người lớn rất phức tạp, chờ Mộ Ca lớn lên sẽ hiểu.” Vũ Dương thở dài, nhân sinh luôn có nhiều điều bất đắc dĩ.
“Có phải khi Mộ Ca trưởng thành rồi thì cái gì cũng có thể hiểu phải không?” Cao Mộ Ca lại hỏi, thật ra nàng cũng không quá để ý Dung Vũ Ca có nhận mình hay không, dù sao từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, mẫu hậu trong bức hoạ đã trở lại, có lẽ hoàng tổ mẫu sẽ rất vui.
“Trên đời này làm gì có người nào chuyện gì cũng có thể biết hết đâu?” Vũ Dương xoa đầu Cao Mộ Ca, ôn nhu cười nói: “Đế vương bản kỷ Mộ Ca đã đọc đến đâu rồi?”
“Hán Nguyên Đế (1), thái tử của Hán Tuyên Đế (2) là người ôn hoà văn nhã, thấy Tuyên Đế sử dụng nhiều quan lại hình bộ, lấy pháp trị trói buộc, đại thần Dương Uẩn (3) vì tội dùng ngôn luận nhạo báng mà bị xử tử, nên lúc yến tiệc bình tĩnh nói: ‘Phụ hoàng dùng hình quá nặng, nên dùng học giả’. Tuyên đế biến sắc đáp: ‘Nhà Hán có chế độ riêng, làm sao có thể lẫn lộn đạo làm vua hòa theo Nho giáo, không thấy cái gương nhà Chu đó sao! Vả lại những nhà nho bình thường nào có hiểu được thời thế, chỉ biết khen xưa chê nay, mê hoặc nhân tâm, không biết tuân thủ, làm sao ủy nhiệm!’ Ngoại tổ mẫu, câu này có nghĩa là gì?”
“Lúc đó Tuyên đế tương đối trọng dụng hình pháp, nhưng nhi tử hắn, cũng là Nguyên đế sau này, lại đề nghị Tuyên đế nên dùng đạo đức giáo hoá. Tuyên đế nghe xong mới nói nhà Hán có chế độ riêng, từ đó mới xuất xứ ra hai từ ‘Bá’, ‘Vương’, lễ pháp đều xem trọng như nhau, làm sao có thể dùng chỉ đức giáo. Phụ hoàng ngươi chính là người nhu nhược thiện dùng nho sĩ, không hiểu ‘Vương’, ‘Bá’ chi đạo tức đạo làm vua…” Vũ Dương phản bác, quân quyền Cao gia trong tay Cao Hiên bị đám nho sinh kia phân chia hơn nửa, cũng may là chúng nho sinh an phận, thiên hạ mới bình an vô sự, nhưng quân quyền nhất định phải được đặt trong tay mình mới bảo đảm an toàn.
“Không có gì đáng ngại, nếu hiện tại phụ hoàng không hiểu, ngày sau ta sẽ học.” Mộ Ca nghe được cái hiểu cái không, nhưng vẫn chăm chú nhớ kỹ những lời ngoại tổ mẫu nói. Mộ Ca nhớ rõ, hoàng tổ mẫu đã nói phải nhớ kỹ những lời ngoại tổ mẫu, nhất định sẽ giúp ích nhiều. Ngày sau Cao Mộ Ca trở thành người như thế nào, phải xem ở Vũ Dương vậy.
“Tốt, ngày sau tiểu Mộ Ca của ta nhất định có tiền đồ hơn so với mẫu hậu chỉ biết nhi nữ tình trường của ngươi!” Vũ Dương tán thưởng, đây mới đích thực là tử tôn Cao gia, còn nhỏ tuổi đã có khí phách thế này, ngày sau vị tất đã không thể quân lâm thiên hạ. Năm đó khi sinh ra Dung Vũ Ca, Vũ Dương chỉ hy vọng Dung Vũ Ca cả đời đại phú đại quý, vô ưu vô lo, nhưng ở Cao Mộ Ca lại làm cho Vũ Dương ký thác thật nhiều kỳ vọng, hy vọng hài tử chảy huyết mạch này của mình có thể như đại bàng giương cánh, ở trên vạn người.
Dung Vũ Ca đứng từ đằng xa nhìn lại, trăm ngàn tư vị nảy sinh trong lòng, năm đó mình cũng từng là nữ oa trong lòng mẫu thân, nhưng nay cảnh còn người mất. Đến lúc này Dung Vũ Ca mới cẩn thận quan sát hài tử kia, nàng không giống Cao Hiên, lại càng không giống mình, không thể tưởng tượng nổi mình lại sinh ra một tiểu hài tử xấu như vậy, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Tuy nàng không thích đứa bé này, nhưng cũng không quá chán ghét như nàng vốn tưởng tượng, mặc dù nhìn nữ oa này vẫn cảm thấy chướng mắt.
“Ngươi thích ngoại tổ mẫu hay hoàng tổ mẫu hơn?” Vũ Dương giống như tất cả người bình thường nào khác, muốn biết đối với hài tử này ai mới là người thân nhất, đặc biệt từ sau khi nữ nhi hướng về Vệ Minh Khê, nàng lại càng thêm để ý.
Dung Vũ Ca nghe vậy thì biết mẫu thân quả nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Vệ Minh Khê.
“Ta thích ngoại tổ mẫu hơn.” Cao Mộ Ca suy tư chốc lát liền đáp lời.
Vũ Dương vừa lòng gật đầu: “Không uổng công ngoại tổ mẫu thương ngươi như vậy, không giống lúc trước nuôi ong tay áo (4).” Vũ Dương chỉ dâu mắng hoè nói.
Dung Vũ Ca chỉ có thể cười khổ.
“Mộ Ca, việc hôm nay nhìn thấy mẫu hậu ngươi, không được nói cho hoàng tổ mẫu biết, hiểu không?” Vũ Dương nhắc, nàng không muốn nữ nhi cùng nữ nhân kia dây dưa không rõ, nếu các nàng đã kết thúc, vậy để cho các nàng hoàn toàn chấm dứt đi.
Những lời này của Vũ Dương lại rất hợp tâm ý Dung Vũ Ca, đó là người mà cả đời này nàng cũng không mong gặp lại, cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Cao Mộ Ca liếc nhìn Dung Vũ Ca và Vũ Dương, do dự gật đầu: “Vâng, Mộ Ca sẽ không nói cho hoàng tổ mẫu biết.”
***
“Hoàng tổ mẫu….” Cao Mộ Ca đứng ở sau lưng Vệ Minh Khê khẽ gọi, Vệ Minh Khê không mặc cung bào, toàn thân bạch sắc, vòng eo mảnh mai như nhu liễu, mái tóc thật dài khẽ phi tán theo gió, lẳng lặng đứng ở ven hồ. Trong trí nhớ của Cao Mộ Ca, hoàng tổ mẫu luôn ưu thương như vậy, đạm khiết như vầng minh nguyệt trên cao.
“Ừ?” Vệ Minh Khê quay đầu nhìn Cao Mộ Ca.
“Hôm nay ngoại tổ mẫu hỏi ta thích ngoại tổ mẫu hơn hay hoàng tổ mẫu hơn, ta trả lời thích ngoại tổ mẫu hơn, hoàng tổ mẫu có giận không?” Cao Mộ Ca đem chuyện phát sinh hôm nay nói với Vệ Minh Khê.
“Kỳ thật trong lòng ta thích hoàng tổ mẫu nhiều hơn, mặc dù ta cũng thích ngoại tổ mẫu…” Cao Mộ Ca nói, tuy thời gian hoàng tổ mẫu ở trong cung không nhiều lắm, mặc dù bề ngoài ngoại tổ mẫu có vẻ thương nàng hơn hoàng tổ mẫu, nhưng nàng vẫn thích hoàng tổ mẫu hơn.
“Trả lời rất đúng, về sau nếu ngoại tổ mẫu ngươi hỏi lại, cứ trả lời như vậy.” Vệ Minh Khê thản nhiên cười nói.
“Vì sao ngoại tổ mẫu không thích người?” Cao Mộ Ca hỏi, tuy rằng ngoại tổ mẫu chưa bao giờ nói, nhưng nàng vẫn cảm giác được ngoại tổ mẫu không thích hoàng tổ mẫu một chút nào.
“Tiểu hài tử không hiểu được đâu, lớn lên sẽ nói cho ngươi biết.” Vệ Minh Khê nghe vậy, nàng biết khúc mắc của Vũ Dương đối với mình sợ là đến chết cũng không thể cởi bỏ.
“Ta sẽ lớn nhanh thôi!” Cao Mộ Ca nhíu mày, nghiêm trang tuyên bố.
Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca, ôn nhu nở nụ cười, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước, hài tử này trưởng thành rồi có thể tha thứ cho thứ tình cảm nghịch luân như vậy không?
“Hoàng tổ mẫu, người kia đã trở về.” Tuy rằng Cao Mộ Ca đã đáp ứng Vũ Dương không nói cho Vệ Minh Khê biết, nhưng tâm Cao Mộ Ca rốt cuộc vẫn hướng về Vệ Minh Khê, vẫn muốn nói cho nàng biết.
“Người kia?” Vệ Minh Khê nghi hoặc hỏi.
“Người trong bức hoạ của hoàng tổ mẫu, mẫu hậu của ta, ta nhìn thấy nàng ở phủ công chúa.” Trong lòng Cao Mộ Ca vẫn có chút thấp thỏm, dù sao nàng cũng đã đáp ứng ngoại tổ mẫu không nói cho hoàng tổ mẫu biết, hành vi này nếu bị ngoại tổ mẫu biết, nhất định ngoại tổ mẫu sẽ mất hứng, nhưng hoàng tổ mẫu rất nhớ người kia, nàng phải nói với hoàng tổ mẫu.
Vệ Minh Khê vừa nghe xong, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trái tim giống như bị ai bóp chặt, không phải vui sướng mà là đau đớn, là hoài niệm đau đớn.
--------------------o0o-----------------
1. Hán Nguyên Đế ( 76 TCN – 33 TCN), tên thật là Lưu Thích , là vị Hoàng đế thứ 11 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc.
2. Hán Tuyên Đế (91 TCN – 49 TCN), tên thật là Lưu Tuân, là vị Hoàng đế thứ 10 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 74 đến năm 49 TCN. Dưới thời ông, triều Hán duy trì được sự thịnh trị.
3.Dương Uẩn ( ? – 45 TCN ),người Tây Hán. làm Tả Tào thời Tuyên đế, là sĩ phu nổi tiếng, từ nhỏ đã rất có danh khí trong triều, làm quan chí công vô tư, tuân theo luật pháp, không thiên tư tình, làm quan thanh liêm.Bất hoà cùng thái phó Đái Trường Nhạc, bị Trường Nhạc vu oan, Tuyên đế đem hạ ngục,sau được thả. Sau có viết bức thư về quê, lời lẽ đối hoàng đế oán giận, sau bị thượng thư Quy Cữu cáo tội, điều tra ra bức thư, Tuyên đế xem xong giận dữ, phán tội đại nghịch bất đạo, đem chém ngang eo.
4.nguyên văn: bạch nhãn lang: (sói mắt trắng) sói khi sinh ra thường có mắt màu đỏ, sói mà có mắt trắng tức là 1 con sói ko giống những con khác, không cùng đồng loại, lạc loài.
Chương 106: Dũng khí của Vệ Minh Khê
“Hoàng tổ mẫu, đừng khóc…” Cao Mộ Ca vừa luống cuống vừa khẩn trương nói với Vệ Minh Khê, phải chăng nàng không nên nói cho hoàng tổ mẫu biết? Vì sao hoàng tổ mẫu không cười mà lại khóc?
Vệ Minh Khê đưa tay sờ hai bên gò má, lành lạnh, tất cả đều là nước mắt, chẳng qua chỉ nghe được tin nàng trở về đã có thể khiến mình lệ rơi đầy mặt, vậy phải yêu người kia đến bao nhiêu mới có thể khiến mình chỉ một kích cũng không chịu nổi như thế đây?
“Ngoan, hoàng tổ mẫu không sao, ngươi đi đến chỗ phụ hoàng đi, để hoàng tổ mẫu ngẫm nghĩ một chút.” Vệ Minh Khê khẽ nói, nàng muốn một mình yên tĩnh, nàng đã chờ đợi Dung Vũ Ca trở về suốt sáu năm trời. Vì để Dung Vũ Ca, người đang né tránh mình có thể thời khắc nào cũng nghe được tin tức liên quan đến nàng, Vệ Minh Khê đã cố tình làm cho thanh danh Vệ Chỉ vang khắp thiên hạ, nàng không muốn Dung Vũ Ca lãng quên mình. Nay Dung Vũ Ca vừa trở lại, tâm tình bắt đầu vừa run rẩy vừa phập phồng, là sợ hãi, là chờ mong, là khát vọng, là đau khổ…
Vệ Minh Khê đi tới đi lui, nàng muốn gặp Dung Vũ Ca, muốn đến mức trái tim phát đau, nhưng Vệ Minh Khê lại do dự và lo sợ, nhìn thấy Dung Vũ Ca, mình nên nói gì với nàng? Mình đến gặp nàng rồi, nàng sẽ nói gì? Vô số suy đoán giống như hàng ngàn con kiến gặm nhấm tâm can Vệ Minh Khê, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Vệ Minh Khê quả quyết đứng lên, không được, nàng không thể cứ hèn nhát ở đây suy đoán những điều vô ích nữa, nàng phải tìm Dung Vũ Ca, tuy Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca sẽ không tha thứ cho mình dễ dàng, nhưng nàng biết nếu nàng không làm bất cứ điều gì, vậy nàng và Dung Vũ Ca sẽ mãi như hai đường thẳng song song.
Một mình Vệ Minh Khê toàn thân bạch sắc đứng trước cửa phủ đại tướng quân, nhìn tấm biển rất lớn bên trên đại môn, trong tâm ngập trời sóng gió. Dung Vũ Ca đang ở ngay bên trong, cảm giác gần trong gang tấc làm cho tim Vệ Minh Khê đập rất nhanh, tựa hồ nếu không cẩn thận, trái tim sẽ từ lồng ngực nhảy ra ngoài mất, ngay cả bàn tay đưa lên gõ cửa cũng đang run rẩy.
Một tiếng..hai tiếng..rồi ba tiếng đập cửa, mỗi âm thanh vang lên giống như tiếng vọng đánh vào lòng Vệ Minh Khê.
“Ngươi là ai, muốn tìm người nào?” Một thủ vệ niên kỷ còn rất trẻ bước ra mở cửa, nhìn thấy một nữ tử khí chất thanh nhã liền biết ngay người này nhất định không phải nữ tử bình thường, bèn cung kính hỏi.
Lúc trước Vệ Minh Khê vốn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến việc đi tìm Dung Vũ Ca thì có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca, hiện tại mới phát hiện, tiến nhập tướng quân phủ, nàng chưa chắc có thể nhìn thấy Dung Vũ Ca. Vào nơi này, nàng có thể sẽ phải đối mặt với Vũ Dương và Dung Trực trước tiên. Vệ Minh Khê khẽ chần chừ, vô luận nàng dùng loại thân phận nào để vào phủ Dung đại tướng quân đều là một việc cực kỳ bối rối và khó xử như nhau.
Nhưng Vệ Minh Khê không cho mình cơ hội do dự, nàng không muốn lùi bước, vô luận có khó khăn xấu hổ nào đang đợi nàng phía trước, nàng cũng phải gặp được Dung Vũ Ca!
“Ta tìm Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê đứng thẳng lưng, kiên định nói.
Tiểu quận chúa? Thủ vệ đại môn nghi hoặc nhìn Vệ Minh Khê, trong thiên hạ người có thể thẳng thừng gọi tục danh tiểu quận chúa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Dung Vũ Ca không những là hòn ngọc quý trên tay Vũ Dương công chúa và Dung đại tướng quân mà nàng còn là đương kim Hoàng hậu.
Vừa lúc đó Vũ Dương và Dung Trực đang muốn xuất phủ, khoảnh khắc khi phu phụ Dung Trực nhìn thấy Vệ Minh Khê thì có chút lặng người, gương mặt Vũ Dương rất nhanh trầm xuống, nàng không nghĩ Vệ Minh Khê còn mặt mũi và dũng khí để đến tướng quân phủ này.
“Ngươi tới đây làm gì?” Vũ Dương lạnh lùng hỏi.
“Ta tìm nàng, nàng đã trở lại, ta muốn tìm nàng.” Vệ Minh Khê vẫn như trước giữ lưng thẳng tắp, giọng nói ôn hoà mang theo vài phần kiên định.
“Ha ha…” Vũ Dương cười lạnh đầy trào phúng, mình không đến hoàng cung mắng nữ nhân không biết liêm sỉ này thì thôi, nàng lại còn tìm tới tận cửa, còn dám hướng mình đòi người, Vệ Minh Khê nghĩ Vũ Dương nàng rất dễ khi dễ hay sao?
Dung Trực đứng ở đại môn nhìn thê tử mình và Vệ Minh Khê, việc này đúng là không hay, hiện tại không thể để hai nữ nhân có thân phận tôn quý này đứng trước cửa thảo luận việc xấu trong nhà được, vạn nhất truyền ra sẽ biến thành việc xấu của quốc gia cũng không chừng.
“Nếu Vệ Thái hậu đã đến đây, vậy vào trong phủ ngồi đi.” Dung Trực làm bộ thỉnh Vệ Minh Khê đi vào, thuận tiện kéo tay thê tử, nhắc nhở nàng chỗ này không phải nơi thảo luận chuyện riêng.
Vũ Dương dù sao vẫn là công chúa, tuy rằng đối với Vệ Minh Khê oán hận nồng nặc, nhưng vẫn cố nén cỗ oán khí trong lòng, trơ mắt nhìn Vệ Minh Khê bước vào nhà mình.
Vệ Minh Khê biết rõ phu phụ Dung Trực sẽ không hoan nghênh mình, nhưng nàng không quên mục đích đến Dung phủ hôm nay, vô luận Vũ Dương có làm nàng khó chịu bao nhiêu đi nữa, nàng đều có thể nhẫn nhịn.
Sau khi Vệ Minh Khê vào nhà, Dung Trực liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngay cả mình cũng đi ra ngoài giữ cửa. Tuy rằng trong lòng Dung Trực bất mãn đối với Vệ Minh Khê, nhưng dù sao Vệ Minh Khê cũng là nữ nhân, nên Dung Trực chỉ đành đứng canh ở ngoài, trong lúc nữ nhân cùng nữ nhân có chiến tranh, nam nhân tốt nhất không nên nhúng tay vào.
“Dù là phủ tướng quân hay phủ công chúa đều không hoan nghênh Vệ Thái Hậu, tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi nơi này cho bản cung, bản cung không muốn nói những lời khó nghe.” Vũ Dương rất không khách khí lập tức hạ lệnh trục khách.
“Ta muốn gặp nàng, gặp rồi sẽ li khai.” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hoà như trước, cũng là chân chính ở trước mặt Vũ Dương thừa nhận tình cảm của mình đối với Dung Vũ Ca.
Bộ dáng Vệ Minh Khê không nóng không lạnh thực sự chọc giận Vũ Dương, Vũ Dương hận nhất cũng là tư thái này của Vệ Minh Khê, rõ ràng đã làm chuyện không để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ lại còn có thể ra vẻ lạnh nhạt giống như mình không làm sai chuyện gì vậy.
“Vệ Minh Khê a Vệ Minh Khê, rốt cuộc ngươi có mị lực gì mà có thể khiến cho Dung Vũ Ca vì ngươi đeo tội giết vua thí thân, thậm chí không tiếc phụ tẫn hết người trong thiên hạ? Nghiệt chướng bất hiếu bất nghĩa kia không biết liêm sỉ thì cũng thôi đi, nhưng ngươi là Hoàng hậu một nước, đường đường là nhất đại hiền hậu, sao có thể cùng con dâu mình làm việc nghịch luân dơ bẩn như thế? Ngươi đoạt thê tử của con ngươi như thể đó là chuyện đương nhiên sao? Hay ngươi làm sao cũng không cảm thấy lương tâm bất ổn?” Vũ Dương hỏi, những lời sắc bén như gai nhọn đâm thẳng vào lòng Vệ Minh Khê, trong nháy mắt khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Dù một câu nàng cũng không thể phản bác, mà Vệ Minh Khê cũng không muốn phản bác, vì thực tế lời Vũ Dương nói đều đúng, Vệ Minh Khê nàng mới là người gây ra tội lỗi sâu sắc nhất.
“Sao vậy, không nói được lời nào sao?” Vũ Dương tiếp tục lấy khí thế bức nhân hỏi.
“Ta làm sai thì chính là sai, ta không có lời nào để nói, hiện tại ta chỉ muốn gặp nàng thôi. Ngươi nói đúng, nàng vì ta phụ tẫn thiên hạ, theo lý ta cũng nên vì nàng mà phụ tẫn thiên hạ mới đúng, ta chỉ là muốn tìm nàng trở về.” Thanh âm Vệ Minh Khê vẫn bình thản như trước, hàm chứa sự kiên nhẫn và kiên định rõ rệt.
“Ha ha, nếu ngươi có thể vì nàng phụ tẫn thiên hạ, nàng còn có thể lưu lạc bên ngoài sáu năm trời sao? Vệ Minh Khê, ta chán ghét ngươi, làm thê tử, ngươi thất bại, làm mẫu thân, ngươi cũng thất bại, giờ ngay cả làm tình nhân, ngươi cũng thất bại nốt. Vậy mà ngươi còn có thể dùng bộ mặt hiền lương thục đức này để lừa đời lấy tiếng, khắp thiên hạ mọi người đều nghĩ Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt, làm sao biết được Vệ Minh Khê lại không biết liêm sỉ như thế nào? Vệ Minh Khê, ngươi thật là lợi hại!” Vũ Dương châm chọc nói, nhìn sắc mặt Vệ Minh Khê trắng bệch như tờ giấy trắng thì vô cùng khoái ý, oán hận nhiều năm rốt cục cũng có thể phát tiết.
Nghe Vũ Dương quở trách, Vệ Minh Khê không cách nào hình dung được cảm giác khó chịu trong lòng, nàng hiểu Vũ Dương oán hận mình như thế nào, nếu mình đứng ở góc độ của nàng, có lẽ cũng sẽ làm như thế.
“Chuyện làm sai đã không cách nào quay đầu lại, hiện tại ta chỉ muốn tìm nàng về.” Thái độ Vệ Minh Khê vẫn như trước không cao ngạo cũng không thấp hèn, khuôn mặt nàng tuy tái nhợt nhưng đầy kiên định, dường như không cho phép người khác dao động mình.
“Nàng không muốn gặp ngươi, ngươi trở về đi!” Vệ Minh Khê là dạng người gì, Vũ Dương làm sao có thể không biết, cho nên từ sớm đã liệu trước việc Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng sẽ làm tổn thương nhi nữ của mình, nàng cũng đã liệu đến kết cục cuối cùng của Vũ Ca, cho nên nàng lại càng thêm tức giận nữ nhi mình, vì một người không hề đáng giá!
“Ta sẽ không trở về, ta yêu nàng, trừ khi nàng nói nàng không muốn gặp ta, nếu không ta sẽ không từ bỏ hy vọng.” Vệ Minh Khê vẫn như trước thẳng lưng đứng đó, ánh mắt chằm chằm nhìn Vũ Dương, ánh mắt kiên định làm Vũ Dương có chút kinh ngạc.
Dung Trực nhìn nữ nhi đứng bên cạnh hồi lâu, khẽ nhíu mày, nàng đã nghe được bao lâu rồi?
Vẻ mặt Dung Vũ Ca không lộ chút cảm xúc gì, lẳng lặng nghe đoạn đối thoại bên trong, nghe mẫu thân quở trách Vệ Minh Khê, nghe thanh âm kiên định của Vệ Minh Khê, ba chữ mà Vệ Minh Khê chưa bao giờ nói với mình cứ vang vọng mãi trong tai Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca khẽ cười, nếu sáu năm trước Vệ Minh Khê có thể dũng cảm nói như vậy, có lẽ kết quả sẽ không giống như ngày hôm nay, hiện tại dù nói gì thì cũng đã quá muộn. Rất nhiều năm trước, Dung Vũ Ca đã hy vọng Vệ Minh Khê có thể vì mình mà không sợ hãi, nay Vệ Minh Khê đã làm được, nhưng rốt cuộc cũng là cảnh còn người mất, mãi mãi không thể vãn hồi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian